"Có những ngày như thế..."
Có những ngày, mệt mỏi không hẳn đến từ công việc, cũng chẳng đến từ ai đó… mà là từ chính bên trong mình.
Mệt vì phải luôn cố gắng, vì phải luôn ổn, vì lúc nào cũng phải mỉm cười dù trong lòng chỉ muốn gục xuống.
Mệt đến mức cảm thấy… thở thôi cũng lười.
Không phải vì một biến cố lớn lao nào, cũng không rõ điều gì đã làm mình kiệt sức đến thế, lòng chất đầy những cảm xúc không tên — có lẽ là vì hàng trăm điều nhỏ nhặt tích tụ, chồng chất qua thời gian, là chuỗi ngày phải gồng lên làm người mạnh mẽ, gồng đến mức quên cả cách yếu đuối.
Mình mệt vì phải cố gắng mỗi ngày, vì luôn phải cười tươi, phải mạnh mẽ, phải ổn.
Có những khoảnh khắc, chẳng cần chuyện gì to tát xảy ra, chỉ là mọi thứ nhỏ nhặt dồn lại như từng giọt nước đầy ly.
Mình đã cố gắng rất nhiều rồi, đã cười rất lâu, và mạnh mẽ cũng đủ lâu rồi.
Hôm nay, mình chỉ muốn dừng lại một chút, muốn thả lỏng tất cả, muốn khóc một chút, yếu đuối một chút, muốn được tựa vào ai đó mà không cần phải gồng.
Được lặng thinh trong một vòng tay dịu dàng.
Và rồi tự nhiên muốn khóc.
Muốn khóc không vì buồn, mà vì chẳng còn sức để giả vờ ổn nữa.
Những lúc như vậy, người ta thường trách mình là yếu lòng.
Nhưng thực ra, ai cũng có giới hạn.
Chúng ta vẫn thường tự đặt lên vai mình quá nhiều kỳ vọng: phải giỏi giang, phải bản lĩnh, phải không được phép mỏi mệt.
Nhưng là con người, ai rồi cũng có những lúc thấy mình thật nhỏ bé giữa cuộc đời rộng lớn.
Thật ra, mong muốn được nghỉ ngơi, được ai đó quan tâm, được nói “Hôm nay mình không ổn”... đâu phải điều gì xấu.
Dám đối diện với nỗi mệt mỏi của chính mình, dám xin nghỉ một ngày để thở, để sống thật với cảm xúc — đó là một dạng can đảm.
Mỗi người đều có một “chiếc mặt nạ mạnh mẽ” để đối diện với thế giới, nhưng lại ít khi có nơi nào để tháo bỏ nó mà không sợ bị tổn thương.
Mình cũng vậy.
Mình không cần phải mạnh mẽ suốt đời.
Cũng có quyền mệt, quyền yếu đuối, quyền được tựa vào ai đó mà không thấy ngại ngùng.
Mình ước gì, có một người ngồi bên cạnh, chẳng cần nói gì nhiều, chỉ là yên lặng lắng nghe.
Ước gì có thể dựa vào vai ai đó một lúc thôi, để trái tim được nhẹ đi đôi chút.
Ước gì thế giới cho phép mình nghỉ một ngày — không làm gì cả, không phải tốt, không phải giỏi, không phải cười… chỉ là được là chính mình trong hình hài thật nhất: mỏi mệt, mong manh, và đang cần được yêu thương.
Nhưng rồi, mình cũng hiểu…
Cuộc sống không dừng lại.
Thế rồi sáng hôm sau, mình lại thức dậy thật sớm, tự lau nước mắt, tự nói với bản thân rằng: “Không sao đâu, mình ổn.”
Và bằng cách nào đó, mình vẫn tiếp tục sống, tiếp tục yêu thương, tiếp tục hy vọng, vẫn phải cười thật tươi như chưa từng có một đêm nào lặng lẽ nước mắt rơi.
Và điều kỳ lạ là, dù mệt mỏi đến đâu, mình vẫn luôn tự đứng dậy sau mỗi lần gục ngã.
Không phải vì mình không biết yếu đuối, mà vì mình đã học được cách tự lau nước mắt, tự ôm lấy mình và nói: "Không sao đâu, mày ổn mà."
Có thể ngày hôm nay là một ngày tồi tệ.
Nhưng không sao cả.
Chúng ta đâu cần phải hoàn hảo mọi lúc.
Chúng ta chỉ cần chân thật với cảm xúc của mình.
Không phải để từ bỏ, mà là để lắng nghe chính mình.
Những ngày mờ xám cũng có giá trị riêng — để bạn học cách yêu mình dịu dàng hơn, để hiểu rằng: bạn không cần phải hoàn hảo để xứng đáng được yêu thương.
Rồi sau tất cả, ánh sáng vẫn sẽ đến — như cách mặt trời vẫn lên sau mỗi đêm dài.
Mỗi người đều có những ngày như thế… Và đó cũng là một phần rất người của cuộc sống này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét