Đã 7 năm rồi, kể từ sau lần chia tay một mối tình kéo dài cả tuổi trẻ.
Có lẽ là khoảng thời gian đủ dài để một
trái tim từng tan vỡ lại có thể bắt đầu rung động một lần nữa.
Sau mối tình kéo dài cả 10 năm thanh
xuân,
Tưởng rằng trái tim đã đóng chặt, đã nguội
lạnh trước cảm xúc yêu đương.
Tưởng rằng những rung động đã thuộc về
quá khứ.
Em không nghĩ rằng mình có thể cảm thấy
điều đó thêm một lần nào nữa.
Vậy mà... lại có một người khiến tim em
loạn nhịp thêm một lần nữa.
Một người khiến em mỉm cười chỉ vì cảm thấy
bình yên khi ở bên.
Anh không mang đến cho em những lời ngọt
ngào như cổ tích.
Anh cũng chẳng vẽ ra một tương lai màu hồng
lấp lánh hay những lời hứa lãng mạn.
Chỉ đơn giản là... anh ở cạnh em, và em
thấy lòng mình dịu lại.
Anh đơn giản là… anh – một người đàn ông
mạnh mẽ, quyết đoán, độc lập và đầy nội lực.
Sự xuất hiện của anh khiến em thấy nhẹ
lòng, thấy an yên, thấy được là chính mình.
Không cần gồng
gánh, không cần giấu đi những yếu đuối, không cần mỉm cười giả tạo.
Anh quyết đoán, độc lập, mạnh mẽ – những
điều mà em biết bản thân mình đang thiếu.
Ở bên anh, em như tìm thấy những mảnh
ghép còn dang dở của chính mình.
Anh khiến em được là chính em – không cần
cố gắng, không cần gồng gánh, không phải chịu đựng một mình nữa.
Ở bên anh, em thấy mình dần được vá lành.
Những khoảng trống trong tim – mà em nghĩ
chẳng ai có thể chạm đến – dần được lấp đầy.
“Đơn giản thôi, đừng nghĩ nhiều, sống
đơn giản, đừng tự làm khổ mình nữa.” – Anh hay nói thế.
Và thật kỳ lạ, khi nghe anh nói, mọi rối
bời trong em như được gỡ bỏ dần.
Và em tin, anh hiểu
em, hơn cả những gì em từng mong đợi.
Anh nhỏ hơn em 2
tuổi, nhưng lại điềm đạm và trưởng thành hơn em rất nhiều.
Còn em, em sống
thiên về cảm xúc, hay mơ mộng, dễ rung động, dễ tổn thương.
Em luôn có một phần
trẻ con trong suy nghĩ, còn anh thì thực tế, lý trí, rạch ròi.
Có lẽ vì thế…
chúng ta chưa bao giờ gặp nhau ở một điểm đủ rõ ràng.
Em cảm xúc, anh
lý trí.
Em mơ mộng, anh thực tế.
Nhưng có lẽ vì quá lý trí… nên giữa chúng
ta luôn có một khoảng cách mơ hồ.
Mối quan hệ của mình, mông lung như khói
sương.
Trên tình bạn, dưới tình yêu.
Lúc gần gũi, lúc xa cách.
Lúc ấm áp nhiệt tình, nhưng cũng có lúc lạnh
lùng quá đỗi.
Em chẳng biết mình đang ở đâu trong thế
giới của anh.
Em từng nghĩ, chỉ cần mình chân thành thì
sẽ chạm được trái tim anh.
Nhưng có lẽ, tình cảm không vận hành theo
quy tắc ấy.
Có những ngày, nếu em không chủ động nhắn
tin, anh cũng sẽ im lặng.
Có những dòng tin nhắn chỉ có một phía gửi
đi... rồi rơi vào khoảng không.
Em tự an ủi: "Chắc anh bận quá.
Hoặc là không nhìn thấy."
Em cố chờ, thử nhẫn nại.
Nhưng dần dần, em cũng mỏi mệt.
Em thử dừng lại – không còn nhắn tin,
không còn tìm lý do để mở lời trước nữa.
Chỉ để xem… liệu có một lúc nào đó, anh sẽ
chủ động nhớ đến em?
Và rồi em nhận
ra… sự im lặng cũng là một câu trả lời.
Em nhớ đến một câu ai đó từng nói:
"Đừng bao giờ tự cho mình là quan
trọng trong trái tim của người khác."
Chắc có lẽ đúng…
Có thể với anh lúc này, có những ưu tiên
khác quan trọng hơn.
Công việc, sự nghiệp, ước mơ và những điều
đang theo đuổi quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Tất cả đều đáng trân trọng
Em hiểu và em ủng hộ.
Chỉ là….có lẽ em nên buông thôi.
Em không còn đủ sức
để đứng ở một ngã ba, chờ một người chẳng bao giờ bước tới.
Em không còn đủ
can đảm để tự mình bước mãi về phía anh – trong khi anh chỉ đứng yên.
Tình cảm một chiều,
dù có chân thành đến đâu, cũng chỉ là sự tổn thương âm thầm.
Em muốn thử thêm một lần nữa, nhưng em sợ…
Sợ rằng điều mình nhận lại sẽ làm mình tổn
thương thêm.
Bạn bè khuyên em dừng lại – đừng để trái
tim lún quá sâu vào một mối quan hệ không rõ ràng.
Và em biết, nếu tiếp tục… người đau nhất,
chỉ có thể là em.
Em không còn đủ can đảm nữa.
Không phải vì em
hết yêu quý anh.
Mà vì… em bắt đầu
học cách yêu lấy chính mình.
Buông… không có
nghĩa là quên.
Buông… chỉ là em
chọn nhẹ nhàng rời đi, thay vì cố chấp ở lại để rồi rơi nước mắt.
Gặp nhau là duyên, bên nhau là phận.
Duyên là do trời định, phận là do người
giữ.
Chúng ta có duyên, nhưng có lẽ… chưa đủ để
giữ được nhau.
Dù vậy, em vẫn muốn cảm ơn anh – người đã
xuất hiện khi em mệt mỏi nhất, hoang hoải nhất.
Cảm ơn anh – vì đã đến vào những ngày em
chông chênh nhất.
Cảm ơn anh đã nấu cho em món ăn lúc em
không còn sức.
Cảm ơn vì đã ngồi nghe em nói, và nói với
em những điều em luôn muốn làm – nhưng chưa đủ dũng khí.
Cảm ơn anh – đã từng là điểm tựa dịu dàng
mà em chẳng thể quên.
Cảm ơn anh… vì tất cả những gì đã cho em
– dù chỉ là trong một quãng ngắn ngủi.
Có những người… đến chỉ để khiến trái tim
ta rung động,
Chứ không phải để ở lại.
Bởi yêu, đôi
khi không phải là giữ lại.
Mà là biết khi
nào nên buông tay, để cả hai được bình yên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét