"Cuộc đời là chuyến đi chỉ có khởi đầu và không có điểm dừng…"
Cuộc đời, thật ra, không phải là một cuộc đua để đến đích.
Nó giống như một chuyến hành trình dài, nơi mỗi bước chân là một trải nghiệm, mỗi
khúc quanh là một bài học.
Cuộc đời là một chuyến đi — điều ấy ai cũng biết.
Nhưng ít ai để ý rằng đó là chuyến đi chỉ có khởi đầu và không có điểm dừng,
Bởi chẳng
ai trong chúng ta thật sự biết được đâu mới là “điểm đến” cuối cùng.
Chúng ta xuất phát từ vạch khởi đầu như nhau — nhưng không
ai biết chính xác mình sẽ dừng lại ở đâu.
Chúng ta cứ thế bắt đầu hành trình của mình vào một ngày bất kỳ, nơi tiếng khóc chào đời đánh dấu điểm xuất phát.
Chúng ta không được lựa chọn nơi sinh, gia đình, điều kiện xuất phát, nhưng rồi từng bước một, ta lớn lên trong những ngã rẽ của cuộc sống.
Mỗi con đường ta chọn, mỗi quyết định ta đưa
ra, mỗi con người ta gặp gỡ… đều tạo nên một bản đồ riêng không ai giống ai.
Trên hành trình ấy, ta sẽ đi qua vô vàn những trạm dừng
chân.
Đó có thể là một mối tình đẹp rồi vụt tan như sương sớm.
Là một công việc từng khiến ta háo hức mỗi sáng, nhưng sau cùng lại bỏ lại vì kiệt sức.
Là những người bạn đã từng thân thiết, nhưng vì thời gian và khoảng cách mà dần rẽ sang lối khác.
Là những ngày mưa bất chợt, những đêm dài trắng giấc,
những lần ta ngồi lặng im và tự hỏi: "Mình đang đi đâu thế này?"
Những “trạm dừng chân” trong hành trình ấy, đôi khi là một con phố thân quen,
Một người đi cùng năm tháng,
Hay chỉ đơn giản là khoảnh khắc
ta ngồi lại để thở — để hiểu mình đang đi vì điều gì.
Có những trạm dừng khiến ta hạnh phúc đến ngỡ ngàng.
Cũng có những nơi ta chỉ muốn rời đi thật nhanh, như một vết xước không ai thấy nhưng mãi chẳng lành.
Nhưng chính chúng — những điểm dừng tưởng chừng vụn vặt — lại
là nơi ta học được cách trưởng thành.
Không có con đường nào trải toàn hoa hồng.
Nhưng cũng chẳng có hành trình nào là vô nghĩa.
Thất bại, tiếc nuối, những lần vấp ngã... tất cả
đều là một phần của cuộc hành trình mà chúng ta buộc phải đi qua để đến gần hơn
với chính mình.
Có lẽ, điều đáng buồn nhất trong một chuyến đi không phải là bị lạc, mà là đi mãi nhưng không biết mình đang tìm điều gì.
Cũng như trong cuộc đời, đôi khi ta sống theo thói quen, theo áp lực, theo kỳ vọng của người khác...
Mà quên hỏi lòng mình: "Thứ mình thực sự khao khát là gì?"
Không có điểm dừng vĩnh viễn,
Vì ngay cả khi ta tưởng mình đã đến nơi, thì lòng lại thấy thôi thúc lên đường.
Và thế là ta lại bước tiếp,
mang theo những gì còn dang dở, những điều đã kịp hoàn thành, và cả những người
ta đã từng đi qua…
Bởi lẽ, điều đẹp đẽ nhất không nằm ở nơi ta đến, mà là cách
ta đi.
Và rồi, đến một ngày, khi đã đi qua đủ nhiều,
Khi đã mỏi gối và muốn dừng lại, ta mới chợt hiểu:
Điểm đến chưa bao giờ quan trọng bằng cách ta đi.
Bằng sự tử tế với chính mình.
Bằng lòng biết ơn với những gì đã có.
Bằng việc dám yêu, dám sai, dám thử, dám buông và dám sống một cuộc đời thật sự có ý nghĩa với riêng ta.
Hành trình của bạn, của tôi, của mỗi người... vẫn đang tiếp diễn.
Dù hôm nay bạn đang mệt mỏi, đang lạc lối hay đang bước đi vững vàng — hãy cứ tiếp tục.
Bởi lẽ, mỗi ngày trôi qua, chính là một chương mới trong cuốn
nhật ký mang tên “cuộc đời”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét