Có những người chỉ đi cùng ta một đoạn…
Cuộc đời dài rộng, ta sẽ gặp rất nhiều người.
Có người đến như cơn gió mát lành giữa trưa hè, dịu dàng và nhẹ tênh.
Có người xuất hiện rực rỡ như ánh nắng đầu ngày, khiến ta thấy mình được sưởi ấm.
Nhưng rồi… có người chỉ ở lại một đoạn ngắn, để rồi bất chợt rẽ lối, đi về phía những chân trời riêng.
Ban đầu, ta không hiểu vì sao.
Cứ nghĩ rằng, nếu đã thân thiết như thế, đã từng cùng nhau khóc cười, chia sẻ và mơ mộng, thì làm gì có chuyện rời xa.
Nhưng rồi ta lớn lên, ta bắt đầu hiểu.
Cuộc đời có quá nhiều ngã rẽ. Mỗi người đều có con đường của riêng mình, và không ai có thể đi cùng ai mãi mãi.
Có những người rẽ trước.
Có người đi sau.
Cũng có những người lặng lẽ biến mất chẳng một lời chào.
Mà ta cũng chẳng trách được, vì đến một lúc nào đó, ai cũng phải lựa chọn điều tốt nhất cho chính mình.
Nhưng kỳ lạ thay, dù họ đã rẽ lối từ lâu, mỗi khi nhớ về, ta vẫn thấy lòng mình ấm áp.
Bởi từng khoảnh khắc họ ở bên, từng đoạn đường đã đi cùng nhau, đều mang một ý nghĩa nào đó.
Có thể là một nụ cười, một sự an ủi, hay đơn giản chỉ là cảm giác: “Mình đã từng có người bên cạnh.”
Và thế là đủ.
Đủ để biết rằng, không ai đến với ta là vô tình.
Dù sau này có là người xa lạ, thì trong tim ta, họ vẫn từng là một phần đẹp đẽ.
Nếu bây giờ bạn đang nhớ đến ai đó đã rẽ lối… thì cũng đừng buồn.
Hãy cảm ơn họ – vì đã từng đi cùng ta, dù chỉ là một đoạn ngắn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét