Thứ Tư, 2 tháng 7, 2025

Thế giới này đủ rộng để bạn bắt đầu lại

Bạn đã từng im lặng để xem ai sẽ tìm mình trước chưa?

Đôi khi, trong một mối quan hệ, tôi thấy mệt mỏi vì cứ mãi là người bắt đầu: một lời hỏi han, một câu chúc buổi sáng, một tin nhắn vu vơ. 

Tôi thử lùi lại, thử im lặng. 

Không phải để giận hờn, càng không phải để thử thách… chỉ là muốn biết, khi mình thôi chủ động, ai sẽ còn nhớ đến sự tồn tại của mình.

Những giờ im lặng đầu tiên, tôi vẫn ngóng điện thoại, vẫn mong đợi. 

Nhưng càng lâu, hy vọng càng vơi dần. 

Có khi cả một ngày trôi qua, hay nhiều ngày hơn, mà chẳng có một lời hỏi han nào được gửi đến. 

Và rồi, đôi khi, im lặng lại trả về một khoảng trống đến lạnh lòng. 

Lúc ấy, tôi nhận ra: hóa ra, mình quan trọng hay không, chỉ cần im lặng là có câu trả lời.

Im lặng không phải là cách để buộc ai đó quan tâm, nhưng lại là cách rõ nhất để hiểu trái tim người ta dành cho mình bao nhiêu.

Tôi đã từng rất kiên nhẫn, cho đến khi sự im lặng của họ dạy tôi cách im lặng như thế nào.

Tôi đã từng đủ kiên nhẫn để chờ một tin nhắn,

Từng để điện thoại bên cạnh cả ngày, chỉ để chờ một dòng chữ hiện lên từ người ấy.

Từng dặn lòng đừng mong đợi, nhưng tim vẫn cứ run lên mỗi lần màn hình sáng.

Từng tự bào chữa cho sự im lặng đó bằng trăm lý do: họ bận, họ mệt, họ quên, hay chỉ đơn giản là họ không biết nói gì.

Cho đến một ngày…

Tôi không còn mở điện thoại ra xem nữa.

Không còn đợi, không còn hy vọng.

Tôi học được cách im lặng giống như họ, và hóa ra, im lặng cũng có thể trở thành một thói quen.

Thói quen của những người đã quá quen với việc mình không còn là điều quan trọng trong lòng ai đó.

Thế giới này đủ rộng để bạn bắt đầu lại.

Đủ rộng để bạn rời xa những tổn thương cũ,

Đủ rộng để bạn đặt xuống những kỳ vọng mỏi mòn,

Và đủ rộng để bạn tìm thấy chính mình – một phiên bản bình yên hơn, nhẹ nhõm hơn.

Bạn không cần phải mạnh mẽ ngay lập tức.

Không ai bắt bạn phải vui vẻ khi vừa mới đi qua những ngày đổ vỡ.

Chỉ cần bạn biết: không phải cánh cửa nào đóng lại cũng là dấu chấm hết.

Vẫn còn những cánh cửa khác đang mở, ở nơi bạn chưa từng dám bước tới.

Đừng sợ bắt đầu lại.

Có thể lần này, bạn sẽ không bắt đầu từ con số 0,

Mà bắt đầu từ kinh nghiệm, từ sự trưởng thành,

Từ những bài học bạn đã trả giá bằng cả nước mắt và niềm tin.

Hãy bước tiếp, nếu trái tim bạn cần một nơi khác để bình yên.

Thế giới này đủ rộng.

Và bạn, xứng đáng với một khởi đầu mới.



Giữa ánh sáng của mặt trời và bóng tối của lòng người

Giữa ánh sáng của mặt trời và bóng tối của lòng người

Cuộc đời này, điều ta dễ nhìn thấy nhất chính là gương mặt của người đối diện, nhưng điều khó chạm tới nhất lại chính là trái tim, là những góc khuất trong tâm hồn họ.

Có những lời khen, những nụ cười tưởng như chân thành, nhưng chỉ tồn tại khi ta còn hiện diện trước mắt họ.

Và cũng có những lời chê bai, những câu nói xót xa, lại xuất hiện ngay khi ta quay lưng bước đi.

Sẽ luôn có những người như thế – sẵn sàng nói lời hay ý đẹp khi đối diện, nhưng cũng không ngần ngại buông lời tổn thương khi ta không còn ở đó.

Đời vốn vậy. Và có lẽ, ta không thể bắt thế giới này trở nên công bằng hơn hay lòng người trở nên thuần khiết hơn chỉ bằng mong muốn của chính mình.

Đôi khi, điều khiến ta mệt mỏi nhất không phải là những chông gai cuộc đời, mà là sự đổi thay thất thường của lòng người.

Sự giả tạo, đố kỵ, những lời đồn vô căn cứ – chúng khiến ta hoang mang, làm ta dần thu mình lại, sợ hãi khi đặt niềm tin vào một ai đó.

Nhưng rồi, qua những vấp ngã, ta dần hiểu ra rằng:

Trên đời có hai thứ không thể nhìn thẳng – một là mặt trời, hai là lòng người.

Vì cả hai đều có thể khiến ta tổn thương sâu sắc nếu cứ cố chấp dõi theo.

Thay vì bận tâm đến ánh nhìn, lời nói của thiên hạ, ta chỉ cần học cách yêu thương chính mình, sống ngay thẳng, lương thiện.

Hãy cứ sống sao để không thẹn với lương tâm.

Hãy nhớ rằng, cuộc đời có thể không đẹp như ta mơ, nhưng chỉ cần ta sống thật, yêu thương chân thành và giữ vững niềm tin, thì dù bị tổn thương đến đâu, ta vẫn sẽ đứng dậy, mạnh mẽ hơn ngày hôm qua.

Đừng mong vừa lòng tất cả, bởi ngay cả mặt trời rực rỡ nhất cũng không thể làm vừa lòng kẻ sợ nắng.

Và rồi, thời gian sẽ trả lời cho tất cả – ai thật lòng, ai giả tạo, ai đáng trân trọng, ai nên rời xa.

Hãy cứ là chính mình, bởi chẳng gì rực rỡ hơn một trái tim biết yêu thương nhưng cũng đủ kiên cường để không bị vùi lấp bởi những lời gièm pha.

Cuộc đời vốn ngắn ngủi. 

Hãy dành thời gian cho những người biết trân trọng ta, biết nâng niu những yêu thương ta dành tặng.

Bởi chỉ có họ mới xứng đáng với sự chân thành của ta.

Hãy mạnh mẽ, kiên định, và đừng để lòng tốt của mình bị phai nhạt chỉ vì những lời nói sau lưng.

Cuối cùng, hãy nhớ:

Cuộc sống này, thứ quý giá nhất không phải là sự công nhận của người khác, mà chính là bình yên trong tâm hồn ta.



Thế giới này đủ rộng để bạn bắt đầu lại

Bạn đã từng im lặng để xem ai sẽ tìm mình trước chưa? Đôi khi, trong một mối quan hệ, tôi thấy mệt mỏi vì cứ mãi là người bắt đầu: một lời ...