Dám Đối Diện Với Chính Mình
Có một câu hỏi tôi đã tránh né rất lâu:
"Bạn có dám đối diện với thất bại và sai lầm của bản thân không?"
Nghe thì có vẻ đơn giản. Nhưng để thực sự đối diện – không biện minh, không chạy trốn, không đổ lỗi cho hoàn cảnh – lại là điều khó nhất.
Tôi từng là người theo đuổi sự hoàn hảo đến mức kiệt sức.
Một lỗi sai nhỏ cũng đủ để khiến tôi mất ngủ. Một lời góp ý nhẹ nhàng cũng khiến tôi tự vấn bản thân hàng giờ liền.
Tôi ghét cảm giác "không đủ tốt" – nó khiến tôi thấy mình bé nhỏ, yếu đuối và thất bại.
Và rồi, tôi gồng mình lên sống như thể mình không được phép sai.
Nhưng càng cố chạy trốn khỏi lỗi lầm, tôi càng thấy mình mỏi mệt.
Có những đêm tôi nằm một mình trong căn phòng tối, không ánh đèn, không tiếng nói… chỉ có tôi và những suy nghĩ không chịu ngủ yên.
Tôi nhận ra: chính tôi là người đã đặt ra áp lực lớn nhất cho bản thân mình.
Không ai yêu cầu tôi phải hoàn hảo. Không ai cấm tôi được sai.
Chỉ là tôi không cho phép mình được yếu đuối.
Và rồi, vào một khoảnh khắc nào đó – có thể là sau một lần vấp ngã quá đau – tôi bắt đầu tập… ngồi lại với bản thân. Không để chỉ trích. Không để trốn tránh.
Chỉ để lắng nghe. Để thừa nhận. Để tha thứ.
Tôi bắt đầu học cách nhìn vào thất bại của mình như một phần không thể thiếu trong hành trình lớn lên.
Tôi tập viết ra điều mình sợ, điều mình làm chưa tốt, điều mình chưa đủ can đảm đối mặt. Và tôi ngồi đó, chấp nhận nó – như cách ta chấp nhận một đứa trẻ trong lòng đang cần được ôm lấy.
Dám đối diện không phải để trở nên mạnh mẽ.
Mà để biết rằng, ngay cả khi yếu đuối nhất, ta vẫn có thể thương lấy mình.
Tôi không còn là người hoàn hảo.
Nhưng tôi đang dần trở thành người thật.
Và tôi nghĩ… thế là đủ.
Nếu bạn cũng đang mỏi mệt vì phải gồng mình mạnh mẽ, hãy thử thả lỏng một lần. Hãy thử ngồi xuống, và hỏi chính mình:
“Mình có đang quá khắt khe với bản thân không?”
Biết đâu, bạn sẽ tìm thấy một phiên bản mình… dễ thở hơn.
Và dịu dàng hơn rất nhiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét