Dạo này, mọi người hay hỏi tôi:
“Dạo này trông bạn cười nhiều hơn, chắc hẳn là nhiều chuyện vui lắm phải
không?”
Tôi chỉ cười, một nụ cười không hoàn toàn là vì hạnh phúc, mà cũng không hẳn là để che giấu nỗi buồn.
Thật ra, không phải vì tôi có nhiều điều vui hơn trước, chỉ là tôi đã học được
cách mỉm cười ngay cả khi trong lòng không yên bình.
Tôi nhận ra, dù mình có buồn đến đâu, một ngày vẫn cứ trôi.
Thời gian chẳng vì nỗi buồn của ai mà dừng lại, chẳng chờ đợi ai gom đủ dũng khí mới cho phép ngày hôm sau đến.
Và nếu một ngày vẫn phải trôi, tại sao lại để nó bị lấp đầy bởi sự cau có, khó
chịu, hay những giọt nước mắt?
Thay vì thế, tôi chọn mỉm cười.
Không phải vì mọi thứ đều ổn, mà là để bản thân nhẹ nhõm hơn, để ngày hôm đó trôi qua dịu dàng hơn.
Một ngày trôi qua với nụ cười – dù gượng gạo – vẫn nhẹ nhàng hơn một ngày trôi
qua với tâm trạng nặng nề.
Nhưng tôi biết, nụ cười không phải lúc nào cũng là liều thuốc chữa lành.
Có những lúc, chỉ một câu hỏi thôi cũng đủ khiến mọi lớp “áo giáp” mà mình
khoác lên để vui vẻ lập tức rơi xuống.
Hôm nay, một người bạn hỏi tôi:
“Liệu một người con trai có thể chấp nhận một người con gái
mà biết trước rằng, với cô ấy, việc trở thành mẹ là điều khó khăn… hoặc thậm
chí là nguy hiểm?”
Tôi đã lặng im rất lâu.
Không phải vì tôi không muốn trả lời, mà vì câu hỏi ấy như chạm vào một vùng sâu kín trong tim – nơi tôi vẫn chưa dám chạm tới.
Bởi đó cũng chính là câu hỏi mà chính tôi vẫn đang loay hoay đi tìm câu trả lời
cho mình.
Tôi tự hỏi… liệu có tồn tại một người con trai đủ yêu thương và bao dung để chấp nhận điều đó?
Và ngay cả khi anh ấy chấp nhận, liệu gia đình anh ấy có thể mở lòng đồng ý?
Bởi cuộc đời không chỉ là chuyện của hai người – hạnh phúc đôi khi còn phải bước
qua những định kiến, những kỳ vọng, và cả áp lực vô hình từ xung quanh.
Tôi lại nghĩ đến chính người con gái ấy – liệu cô ấy có thể
ích kỷ chấp nhận sự bao dung ấy mà sống yên ổn, không bị ám ảnh bởi cảm giác
mang ơn, hay không tự trách mình mỗi khi nhìn vào mắt người đàn ông ấy?
Nếu ích kỷ mà đồng ý, có lẽ sẽ hạnh phúc… ít nhất là một thời gian.
Nhưng liệu niềm hạnh phúc ấy có đủ lớn để che lấp những dằn vặt, khi mỗi mùa
xuân qua, mỗi tiếng cười trẻ thơ vang lên từ đâu đó lại khiến trái tim nhói
lên?
Còn nếu từ chối… thì nỗi đau sẽ đến ngay lập tức, là sự mất mát của một mối tình có lẽ sẽ không bao giờ tìm lại được.
Người ta hay nói, thời gian sẽ chữa lành.
Nhưng liệu thời gian có thật sự làm lành tất cả, hay chỉ dạy chúng ta cách sống chung với vết sẹo?
Và rồi tôi tự hỏi:
Nếu là tôi, tôi sẽ chọn thế nào?
Chọn ở lại và chấp nhận rủi ro của những day dứt mai sau, hay rời đi để chịu nỗi đau trước mắt?
Thú thật… tôi cũng không rõ.
Có lẽ, không phải câu hỏi nào cũng cần câu trả lời ngay.
Có những lựa chọn chỉ có thể được tìm thấy khi trái tim đủ mạnh mẽ để đối diện với mọi hệ quả.
Còn hiện tại, tôi vẫn sẽ chọn mỉm cười – không phải vì mọi thứ đã ổn, mà vì đó
là cách để tôi đủ bình tĩnh bước qua từng ngày.
Vì biết đâu, một ngày nào đó, khi nhìn lại, tôi có thể mỉm cười và nói:
“Thì ra, câu trả lời vẫn luôn ở đây – trong chính trái tim mình, chỉ là tôi cần thêm thời gian để nghe thấy nó.”