Thứ Năm, 7 tháng 8, 2025

Có những câu hỏi… ngay cả mình cũng chưa tìm thấy câu trả lời

 Dạo này, mọi người hay hỏi tôi:

“Dạo này trông bạn cười nhiều hơn, chắc hẳn là nhiều chuyện vui lắm phải không?”

Tôi chỉ cười, một nụ cười không hoàn toàn là vì hạnh phúc, mà cũng không hẳn là để che giấu nỗi buồn.

Thật ra, không phải vì tôi có nhiều điều vui hơn trước, chỉ là tôi đã học được cách mỉm cười ngay cả khi trong lòng không yên bình.

Tôi nhận ra, dù mình có buồn đến đâu, một ngày vẫn cứ trôi.

Thời gian chẳng vì nỗi buồn của ai mà dừng lại, chẳng chờ đợi ai gom đủ dũng khí mới cho phép ngày hôm sau đến.

Và nếu một ngày vẫn phải trôi, tại sao lại để nó bị lấp đầy bởi sự cau có, khó chịu, hay những giọt nước mắt?

Thay vì thế, tôi chọn mỉm cười.

Không phải vì mọi thứ đều ổn, mà là để bản thân nhẹ nhõm hơn, để ngày hôm đó trôi qua dịu dàng hơn.

Một ngày trôi qua với nụ cười – dù gượng gạo – vẫn nhẹ nhàng hơn một ngày trôi qua với tâm trạng nặng nề.

Nhưng tôi biết, nụ cười không phải lúc nào cũng là liều thuốc chữa lành.

Có những lúc, chỉ một câu hỏi thôi cũng đủ khiến mọi lớp “áo giáp” mà mình khoác lên để vui vẻ lập tức rơi xuống.

Hôm nay, một người bạn hỏi tôi:

“Liệu một người con trai có thể chấp nhận một người con gái mà biết trước rằng, với cô ấy, việc trở thành mẹ là điều khó khăn… hoặc thậm chí là nguy hiểm?”

Tôi đã lặng im rất lâu.

Không phải vì tôi không muốn trả lời, mà vì câu hỏi ấy như chạm vào một vùng sâu kín trong tim – nơi tôi vẫn chưa dám chạm tới.

Bởi đó cũng chính là câu hỏi mà chính tôi vẫn đang loay hoay đi tìm câu trả lời cho mình.

Tôi tự hỏi… liệu có tồn tại một người con trai đủ yêu thương và bao dung để chấp nhận điều đó?

Và ngay cả khi anh ấy chấp nhận, liệu gia đình anh ấy có thể mở lòng đồng ý?

Bởi cuộc đời không chỉ là chuyện của hai người – hạnh phúc đôi khi còn phải bước qua những định kiến, những kỳ vọng, và cả áp lực vô hình từ xung quanh.

Tôi lại nghĩ đến chính người con gái ấy – liệu cô ấy có thể ích kỷ chấp nhận sự bao dung ấy mà sống yên ổn, không bị ám ảnh bởi cảm giác mang ơn, hay không tự trách mình mỗi khi nhìn vào mắt người đàn ông ấy?

Nếu ích kỷ mà đồng ý, có lẽ sẽ hạnh phúc… ít nhất là một thời gian.

Nhưng liệu niềm hạnh phúc ấy có đủ lớn để che lấp những dằn vặt, khi mỗi mùa xuân qua, mỗi tiếng cười trẻ thơ vang lên từ đâu đó lại khiến trái tim nhói lên?

Còn nếu từ chối… thì nỗi đau sẽ đến ngay lập tức, là sự mất mát của một mối tình có lẽ sẽ không bao giờ tìm lại được.

Người ta hay nói, thời gian sẽ chữa lành. 

Nhưng liệu thời gian có thật sự làm lành tất cả, hay chỉ dạy chúng ta cách sống chung với vết sẹo?

Và rồi tôi tự hỏi:

Nếu là tôi, tôi sẽ chọn thế nào?

Chọn ở lại và chấp nhận rủi ro của những day dứt mai sau, hay rời đi để chịu nỗi đau trước mắt?

Thú thật… tôi cũng không rõ.

Có lẽ, không phải câu hỏi nào cũng cần câu trả lời ngay.

Có những lựa chọn chỉ có thể được tìm thấy khi trái tim đủ mạnh mẽ để đối diện với mọi hệ quả.

Còn hiện tại, tôi vẫn sẽ chọn mỉm cười – không phải vì mọi thứ đã ổn, mà vì đó là cách để tôi đủ bình tĩnh bước qua từng ngày.

Vì biết đâu, một ngày nào đó, khi nhìn lại, tôi có thể mỉm cười và nói:

“Thì ra, câu trả lời vẫn luôn ở đây – trong chính trái tim mình, chỉ là tôi cần thêm thời gian để nghe thấy nó.”




Thứ Năm, 31 tháng 7, 2025

Nếu chỉ còn một ngày để sống...

 Nếu chỉ còn một ngày để sống...

Hôm qua, sau khi đi khám bệnh về, bác sĩ nói với tôi rằng tôi có khả năng bị ung thư.

Khoảnh khắc đó, cảm giác như có một tiếng sét đánh ngang tai, tâm trạng rơi tự do, không điểm dừng.

Tôi không còn nghe rõ gì nữa, chỉ thấy trong lòng mình như đang lạc vào một khoảng trống vô định.

Phải mất một lúc lâu để bình tĩnh lại, tôi mới có thể tự nói với chính mình rằng:

"Không sao cả. Mọi điều đến với mình là bởi vì mình đủ mạnh mẽ để đối mặt và đủ kiên cường để vượt qua."

Bởi lẽ, dù có sợ hãi, buồn bã hay đau lòng, thì điều nên đến vẫn sẽ đến.

Nếu đã không thể thay đổi được điều đó, sao mình không lựa chọn đối mặt bằng một nụ cười?

Biết đâu… một tinh thần lạc quan lại chính là liều thuốc nhiệm màu nhất, chữa lành mọi thứ — cả thể xác lẫn tâm hồn.

Và rồi tôi chợt nghĩ…

Nếu chỉ còn một ngày để sống, tôi sẽ muốn làm gì?

Tôi muốn sống hết mình, vui vẻ trọn vẹn,

Sống chậm lại và trân trọng từng phút giây quý giá được ở bên cạnh những người tôi yêu thương.

Tôi muốn được làm những điều mình thích,

Đến những nơi tôi từng ao ước,

Và được sống tự do là chính mình — không gồng gánh, không nuối tiếc.

Cuộc sống thật mong manh.

Nếu có thể, hãy sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng,

Để mỗi sáng thức dậy, ta có thể mỉm cười và nói rằng:

"Tôi đã sống một ngày thật đáng giá."

Be your own reason to smile

Do more of what makes you happy ❤️❤️❤️





Thứ Hai, 21 tháng 7, 2025

"Sau tất cả, em chọn buông…"

Đã 7 năm rồi, kể từ sau lần chia tay một mối tình kéo dài cả tuổi trẻ.

Có lẽ là khoảng thời gian đủ dài để một trái tim từng tan vỡ lại có thể bắt đầu rung động một lần nữa.

Sau mối tình kéo dài cả 10 năm thanh xuân,

Tưởng rằng trái tim đã đóng chặt, đã nguội lạnh trước cảm xúc yêu đương.

Tưởng rằng những rung động đã thuộc về quá khứ.

Em không nghĩ rằng mình có thể cảm thấy điều đó thêm một lần nào nữa.

Vậy mà... lại có một người khiến tim em loạn nhịp thêm một lần nữa.

Một người khiến em mỉm cười chỉ vì cảm thấy bình yên khi ở bên.

Anh không mang đến cho em những lời ngọt ngào như cổ tích.

Anh cũng chẳng vẽ ra một tương lai màu hồng lấp lánh hay những lời hứa lãng mạn.

Chỉ đơn giản là... anh ở cạnh em, và em thấy lòng mình dịu lại.

Anh đơn giản là… anh – một người đàn ông mạnh mẽ, quyết đoán, độc lập và đầy nội lực.

Sự xuất hiện của anh khiến em thấy nhẹ lòng, thấy an yên, thấy được là chính mình.

Không cần gồng gánh, không cần giấu đi những yếu đuối, không cần mỉm cười giả tạo.

Anh quyết đoán, độc lập, mạnh mẽ – những điều mà em biết bản thân mình đang thiếu.

Ở bên anh, em như tìm thấy những mảnh ghép còn dang dở của chính mình.

Anh khiến em được là chính em – không cần cố gắng, không cần gồng gánh, không phải chịu đựng một mình nữa.

Ở bên anh, em thấy mình dần được vá lành.

Những khoảng trống trong tim – mà em nghĩ chẳng ai có thể chạm đến – dần được lấp đầy.

Đơn giản thôi, đừng nghĩ nhiều, sống đơn giản, đừng tự làm khổ mình nữa.” – Anh hay nói thế.

Và thật kỳ lạ, khi nghe anh nói, mọi rối bời trong em như được gỡ bỏ dần.

Và em tin, anh hiểu em, hơn cả những gì em từng mong đợi.

Anh nhỏ hơn em 2 tuổi, nhưng lại điềm đạm và trưởng thành hơn em rất nhiều.

Còn em, em sống thiên về cảm xúc, hay mơ mộng, dễ rung động, dễ tổn thương.

Em luôn có một phần trẻ con trong suy nghĩ, còn anh thì thực tế, lý trí, rạch ròi.

Có lẽ vì thế… chúng ta chưa bao giờ gặp nhau ở một điểm đủ rõ ràng.

Em cảm xúc, anh lý trí.

Em mơ mộng, anh thực tế.

Nhưng có lẽ vì quá lý trí… nên giữa chúng ta luôn có một khoảng cách mơ hồ.

Mối quan hệ của mình, mông lung như khói sương.

Trên tình bạn, dưới tình yêu.

Lúc gần gũi, lúc xa cách.

Lúc ấm áp nhiệt tình, nhưng cũng có lúc lạnh lùng quá đỗi.

Em chẳng biết mình đang ở đâu trong thế giới của anh.

Em từng nghĩ, chỉ cần mình chân thành thì sẽ chạm được trái tim anh.

Nhưng có lẽ, tình cảm không vận hành theo quy tắc ấy.

Có những ngày, nếu em không chủ động nhắn tin, anh cũng sẽ im lặng.

Có những dòng tin nhắn chỉ có một phía gửi đi... rồi rơi vào khoảng không.

Em tự an ủi: "Chắc anh bận quá. Hoặc là không nhìn thấy."

Em cố chờ, thử nhẫn nại.

Nhưng dần dần, em cũng mỏi mệt.

Em thử dừng lại – không còn nhắn tin, không còn tìm lý do để mở lời trước nữa.

Chỉ để xem… liệu có một lúc nào đó, anh sẽ chủ động nhớ đến em?

Và rồi em nhận ra… sự im lặng cũng là một câu trả lời.

Em nhớ đến một câu ai đó từng nói:

"Đừng bao giờ tự cho mình là quan trọng trong trái tim của người khác."

Chắc có lẽ đúng…

Có thể với anh lúc này, có những ưu tiên khác quan trọng hơn.

Công việc, sự nghiệp, ước mơ và những điều đang theo đuổi quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Tất cả đều đáng trân trọng

Em hiểu và em ủng hộ.

Chỉ là….có lẽ em nên buông thôi.

Em không còn đủ sức để đứng ở một ngã ba, chờ một người chẳng bao giờ bước tới.

Em không còn đủ can đảm để tự mình bước mãi về phía anh – trong khi anh chỉ đứng yên.

Tình cảm một chiều, dù có chân thành đến đâu, cũng chỉ là sự tổn thương âm thầm.

Em muốn thử thêm một lần nữa, nhưng em sợ…

Sợ rằng điều mình nhận lại sẽ làm mình tổn thương thêm.

Bạn bè khuyên em dừng lại – đừng để trái tim lún quá sâu vào một mối quan hệ không rõ ràng.

Và em biết, nếu tiếp tục… người đau nhất, chỉ có thể là em.

Em không còn đủ can đảm nữa.

Không phải vì em hết yêu quý anh.

Mà vì… em bắt đầu học cách yêu lấy chính mình.

Buông… không có nghĩa là quên.

Buông… chỉ là em chọn nhẹ nhàng rời đi, thay vì cố chấp ở lại để rồi rơi nước mắt.

Gặp nhau là duyên, bên nhau là phận.

Duyên là do trời định, phận là do người giữ.

Chúng ta có duyên, nhưng có lẽ… chưa đủ để giữ được nhau.

Dù vậy, em vẫn muốn cảm ơn anh – người đã xuất hiện khi em mệt mỏi nhất, hoang hoải nhất.

Cảm ơn anh – vì đã đến vào những ngày em chông chênh nhất.

Cảm ơn anh đã nấu cho em món ăn lúc em không còn sức.

Cảm ơn vì đã ngồi nghe em nói, và nói với em những điều em luôn muốn làm – nhưng chưa đủ dũng khí.

Cảm ơn anh – đã từng là điểm tựa dịu dàng mà em chẳng thể quên.

Cảm ơn anh… vì tất cả những gì đã cho em – dù chỉ là trong một quãng ngắn ngủi.

Có những người… đến chỉ để khiến trái tim ta rung động,

Chứ không phải để ở lại.

Bởi yêu, đôi khi không phải là giữ lại.

Mà là biết khi nào nên buông tay, để cả hai được bình yên.





Thứ Hai, 14 tháng 7, 2025

"Cuộc đời là chuyến đi không có điểm dừng"

 "Cuộc đời là chuyến đi chỉ có khởi đầu và không có điểm dừng…"

Cuộc đời, thật ra, không phải là một cuộc đua để đến đích. 

Nó giống như một chuyến hành trình dài, nơi mỗi bước chân là một trải nghiệm, mỗi khúc quanh là một bài học.

Cuộc đời là một chuyến đi — điều ấy ai cũng biết. 

Nhưng ít ai để ý rằng đó là chuyến đi chỉ có khởi đầu và không có điểm dừng, 

Bởi chẳng ai trong chúng ta thật sự biết được đâu mới là “điểm đến” cuối cùng.

Chúng ta xuất phát từ vạch khởi đầu như nhau — nhưng không ai biết chính xác mình sẽ dừng lại ở đâu.

Chúng ta cứ thế bắt đầu hành trình của mình vào một ngày bất kỳ, nơi tiếng khóc chào đời đánh dấu điểm xuất phát. 

Chúng ta không được lựa chọn nơi sinh, gia đình, điều kiện xuất phát, nhưng rồi từng bước một, ta lớn lên trong những ngã rẽ của cuộc sống. 

Mỗi con đường ta chọn, mỗi quyết định ta đưa ra, mỗi con người ta gặp gỡ… đều tạo nên một bản đồ riêng không ai giống ai.

Trên hành trình ấy, ta sẽ đi qua vô vàn những trạm dừng chân.

Đó có thể là một mối tình đẹp rồi vụt tan như sương sớm. 

Là một công việc từng khiến ta háo hức mỗi sáng, nhưng sau cùng lại bỏ lại vì kiệt sức. 

Là những người bạn đã từng thân thiết, nhưng vì thời gian và khoảng cách mà dần rẽ sang lối khác. 

Là những ngày mưa bất chợt, những đêm dài trắng giấc, những lần ta ngồi lặng im và tự hỏi: "Mình đang đi đâu thế này?"

Những “trạm dừng chân” trong hành trình ấy, đôi khi là một con phố thân quen, 

Một người đi cùng năm tháng, 

Hay chỉ đơn giản là khoảnh khắc ta ngồi lại để thở — để hiểu mình đang đi vì điều gì.

Có những trạm dừng khiến ta hạnh phúc đến ngỡ ngàng. 

Cũng có những nơi ta chỉ muốn rời đi thật nhanh, như một vết xước không ai thấy nhưng mãi chẳng lành. 

Nhưng chính chúng — những điểm dừng tưởng chừng vụn vặt — lại là nơi ta học được cách trưởng thành.

Không có con đường nào trải toàn hoa hồng. 

Nhưng cũng chẳng có hành trình nào là vô nghĩa. 

Thất bại, tiếc nuối, những lần vấp ngã... tất cả đều là một phần của cuộc hành trình mà chúng ta buộc phải đi qua để đến gần hơn với chính mình.

Có lẽ, điều đáng buồn nhất trong một chuyến đi không phải là bị lạc, mà là đi mãi nhưng không biết mình đang tìm điều gì. 

Cũng như trong cuộc đời, đôi khi ta sống theo thói quen, theo áp lực, theo kỳ vọng của người khác... 

Mà quên hỏi lòng mình: "Thứ mình thực sự khao khát là gì?"

Không có điểm dừng vĩnh viễn, 

Vì ngay cả khi ta tưởng mình đã đến nơi, thì lòng lại thấy thôi thúc lên đường. 

Và thế là ta lại bước tiếp, mang theo những gì còn dang dở, những điều đã kịp hoàn thành, và cả những người ta đã từng đi qua…

Bởi lẽ, điều đẹp đẽ nhất không nằm ở nơi ta đến, mà là cách ta đi.

Và rồi, đến một ngày, khi đã đi qua đủ nhiều, 

Khi đã mỏi gối và muốn dừng lại, ta mới chợt hiểu: 

Điểm đến chưa bao giờ quan trọng bằng cách ta đi. 

Bằng sự tử tế với chính mình. 

Bằng lòng biết ơn với những gì đã có. 

Bằng việc dám yêu, dám sai, dám thử, dám buông và dám sống một cuộc đời thật sự có ý nghĩa với riêng ta.

Hành trình của bạn, của tôi, của mỗi người... vẫn đang tiếp diễn. 

Dù hôm nay bạn đang mệt mỏi, đang lạc lối hay đang bước đi vững vàng — hãy cứ tiếp tục. 

Bởi lẽ, mỗi ngày trôi qua, chính là một chương mới trong cuốn nhật ký mang tên “cuộc đời”.

Và đôi khi, chỉ cần biết rằng: "Mình đã đi bằng cả trái tim", thế là đủ rồi.

P.s: Chiều nay ở sân bay tự nhiên ngẫm ra được nhiều điều 14.07.2025



Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2025

"Chỉ cần còn muốn nắm tay nhau, thì xin đừng buông."

Có những người, từng hứa hẹn sẽ đi cùng nhau trọn một đời.

Nhưng rồi chỉ sau vài năm, họ lặng lẽ rời xa nhau như chưa từng tồn tại.

Và cũng có những người, chẳng một lần nói lời thề non hẹn biển, 

Vậy mà lại nắm tay nhau đến cuối con đường.

Tôi nghĩ mãi về điều ấy – về những lời hứa, về cái gọi là "mãi mãi", 

Và cả những chia tay không kèn không trống.

Khi còn trẻ, tôi từng tin rằng chỉ cần yêu thật nhiều, chân thành thật nhiều thì sẽ bên nhau mãi mãi.

Tôi từng nghĩ, tình yêu là một điều gì đó vững chãi

Như chiếc neo thả xuống đáy biển, giữ cho con thuyền không trôi dạt đi đâu. 

Nhưng rồi, càng lớn, tôi mới hiểu: có những mối quan hệ, chẳng cần sóng gió vẫn rạn nứt; 

Có những cái nắm tay, dù rất chặt cũng không thể giữ người ở lại.

Cuộc sống luôn có cách riêng để làm ta bất ngờ.

Có những điều tưởng chừng là mãi mãi, lại hóa thành tạm bợ.

Có những người đến mà chẳng cần lời hứa, nhưng lại ở lại rất lâu – lặng lẽ, bền bỉ và dịu dàng như thế.

Cuộc đời mà, đâu ai nói trước được điều gì.

Có những mối quan hệ không cần kết quả, không cần phải nghĩ đến ngày mai 

Chỉ cần hiện tại ở bên nhau là thấy đủ.

Chỉ cần mỗi phút giây bên nhau đều vui vẻ,

Chỉ cần ta dành cho nhau sự chân thành – dù là những điều nhỏ bé nhất.

Tôi bắt đầu nghĩ khác đi.

Rằng không phải mối quan hệ nào cũng cần có một cái kết trọn vẹn.

Không phải yêu là nhất định phải đi đến hôn nhân, có một danh phận cụ thể.

Đôi khi, chỉ cần ở bên nhau – khi cả hai còn thấy vui vẻ, bình yên, 

Và muốn trao cho nhau những điều tốt đẹp nhất

Thế đã là đủ rồi.

Tình yêu không đo bằng độ dài, mà đo bằng chiều sâu.

Không đo bằng những thứ phô trương bên ngoài, 

Mà bằng những phút giây thật lòng ta dành cho nhau.

Nếu hôm nay ta còn muốn nắm tay nhau,

Thì xin đừng buông tay – dù cho ngày mai có ra sao đi nữa.

Bởi biết đâu, điều ta cần gìn giữ không phải là một cái kết,

Mà chính là hành trình ta cùng nhau đi qua – những tháng ngày từng cùng nhau vui buồn, 

Từng ngồi cạnh nhau giữa phố xá ồn ào, từng yên lặng mà vẫn thấy lòng mình bình yên.

Tôi không còn mong đợi một "mãi mãi" viển vông như trước nữa.

Tôi chỉ mong, mỗi ngày còn có thể yêu thương nhau, tử tế với nhau,

Trân trọng hiện tại mà ta đang có.

Còn chuyện của tương lai – hãy để tương lai viết tiếp.

Không ai biết được ngày mai sẽ ra sao, nhưng hôm nay – 

Nếu trái tim ta vẫn còn ấm áp vì ai đó, 

Nếu ánh mắt ta vẫn muốn tìm nhau giữa đám đông, 

Thì xin hãy sống trọn vẹn cho những gì đang hiện hữu.

Tình yêu không cần quá nhiều lời.

Nếu còn muốn nắm lấy tay nhau,

Thì xin đừng buông tay.

Chỉ cần, còn muốn ở lại

thì hãy đừng rời đi.

Hãy để mỗi ngày trôi qua là một ngày hạnh phúc và xứng đáng.

Cùng người mình yêu đi qua từng khoảnh khắc,

Cùng nhau trân trọng hiện tại,

Còn chuyện của tương lai –

Hãy để tương lai viết tiếp...

Có thể một ngày nào đó, chúng ta sẽ không còn đi chung một đoạn đường.

Nhưng nếu hôm nay ta còn ở đây –

Xin hãy để từng khoảnh khắc được sống hết mình, yêu hết lòng.

Vì đời quá ngắn để đợi chờ một cái kết trọn vẹn,

Nhưng luôn đủ dài để viết nên một chương thật đẹp… cùng nhau.



Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2025

Im lặng – Bài học lớn nhất của trưởng thành

Đôi khi, điều khó khăn nhất không phải là nói ra, mà là học cách im lặng đúng lúc – để giữ cho trái tim mình được bình yên…

Đừng gửi tin nhắn không nên gửi, đừng gọi cuộc gọi không nên gọi

Có những ngày, nỗi nhớ, nỗi buồn hay sự tổn thương thôi thúc ta làm điều gì đó ngay lập tức – gửi một tin nhắn, gọi một cuộc điện thoại, hay tìm đến ai đó chỉ để tìm chút an ủi. 

Nhưng bạn biết không, đôi khi im lặng chính là sự bảo vệ tốt nhất cho trái tim mình.

Một ngày, hai ngày trôi qua, những ngón tay vẫn cứ muốn gõ, chiếc điện thoại như nặng trĩu mỗi đêm.

Bạn cảm thấy thật khó khăn, như thể chỉ một tin nhắn thôi sẽ giúp bản thân dễ chịu hơn. 

Nhưng hãy cố thêm một chút. 

Đến ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm… bạn sẽ bắt đầu nhận ra: hóa ra, nỗi khát khao ấy không còn mạnh mẽ như ban đầu. 

Hóa ra, điều bạn tưởng không thể chịu đựng nổi cũng chỉ là một thử thách nhỏ mà thôi. 

Bạn đã làm được – và chính khoảnh khắc nhận ra mình đã vượt qua được cơn bốc đồng ấy, bạn sẽ cảm thấy bản thân kiên cường hơn rất nhiều.

Đừng cố gắng phỏng đoán vị trí của mình trong lòng người khác. 

Đừng tự dằn vặt mình bằng câu hỏi: “Mình quan trọng đến đâu?” hay “Liệu họ còn nghĩ về mình không?”. 

Những suy nghĩ đó chỉ khiến bạn thêm mỏi mệt, tự dựng lên những kịch bản đau lòng mà chính người kia chưa chắc đã từng nghĩ đến. 

Hãy nhớ: giá trị của bạn không nằm ở vị trí bạn có trong trái tim ai đó, mà nằm ở cách bạn trân trọng chính mình.

Cuộc sống luôn chứa đầy những lý do khiến bạn phải khóc: một mối quan hệ không trọn vẹn, một sự kỳ vọng dang dở, một giấc mơ gãy ngang. 

Nhưng giữa hàng trăm ngàn lý do ấy, hãy tự tìm cho mình ít nhất một lý do để mỉm cười – dù chỉ là một buổi sáng nắng nhẹ, một tách cà phê thơm, hay một bản nhạc yêu thích. 

Vì đó chính là cuộc đời: không ai tránh được nỗi buồn, nhưng mỗi người có quyền lựa chọn cách bước qua nó. 

Và điều duy nhất chúng ta có thể làm, là học cách khiến bản thân mạnh mẽ hơn, mỗi ngày một chút.

Mạnh mẽ không phải là không khóc, không đau. 

Mạnh mẽ là sau những lần gục ngã, bạn vẫn có thể đứng lên, tự lau nước mắt, và tiếp tục bước về phía trước. 

Là biết buông bỏ những điều không còn xứng đáng với tình cảm và sự hy sinh của mình, để dành chỗ cho những niềm vui mới, những yêu thương xứng đáng hơn.

Nên, nếu hôm nay bạn đang do dự trước một tin nhắn chưa gửi, một cuộc gọi chưa bấm nút, hãy hít một hơi thật sâu và khẽ mỉm cười. 

Hãy tự nhủ: “Mình đã đủ dũng cảm để im lặng.” 

Đó không phải yếu đuối, mà là sự kiên định của một tâm hồn trưởng thành.

Chúc bạn, dù đang ở bất kỳ giai đoạn nào của nỗi đau, cũng sẽ sớm tìm thấy lý do để mỉm cười.

Vì cuối cùng, bạn sẽ nhận ra: tình cảm dành sai người, dù sâu đậm đến đâu, cũng chỉ khiến chính bạn tổn thương. 

Và rồi, chính sự bình tĩnh, sự im lặng của bạn hôm nay, sẽ là khởi đầu cho một ngày mai mạnh mẽ hơn.



Thứ Tư, 2 tháng 7, 2025

Thế giới này đủ rộng để bạn bắt đầu lại

Bạn đã từng im lặng để xem ai sẽ tìm mình trước chưa?

Đôi khi, trong một mối quan hệ, tôi thấy mệt mỏi vì cứ mãi là người bắt đầu: một lời hỏi han, một câu chúc buổi sáng, một tin nhắn vu vơ. 

Tôi thử lùi lại, thử im lặng. 

Không phải để giận hờn, càng không phải để thử thách… chỉ là muốn biết, khi mình thôi chủ động, ai sẽ còn nhớ đến sự tồn tại của mình.

Những giờ im lặng đầu tiên, tôi vẫn ngóng điện thoại, vẫn mong đợi. 

Nhưng càng lâu, hy vọng càng vơi dần. 

Có khi cả một ngày trôi qua, hay nhiều ngày hơn, mà chẳng có một lời hỏi han nào được gửi đến. 

Và rồi, đôi khi, im lặng lại trả về một khoảng trống đến lạnh lòng. 

Lúc ấy, tôi nhận ra: hóa ra, mình quan trọng hay không, chỉ cần im lặng là có câu trả lời.

Im lặng không phải là cách để buộc ai đó quan tâm, nhưng lại là cách rõ nhất để hiểu trái tim người ta dành cho mình bao nhiêu.

Tôi đã từng rất kiên nhẫn, cho đến khi sự im lặng của họ dạy tôi cách im lặng như thế nào.

Tôi đã từng đủ kiên nhẫn để chờ một tin nhắn,

Từng để điện thoại bên cạnh cả ngày, chỉ để chờ một dòng chữ hiện lên từ người ấy.

Từng dặn lòng đừng mong đợi, nhưng tim vẫn cứ run lên mỗi lần màn hình sáng.

Từng tự bào chữa cho sự im lặng đó bằng trăm lý do: họ bận, họ mệt, họ quên, hay chỉ đơn giản là họ không biết nói gì.

Cho đến một ngày…

Tôi không còn mở điện thoại ra xem nữa.

Không còn đợi, không còn hy vọng.

Tôi học được cách im lặng giống như họ, và hóa ra, im lặng cũng có thể trở thành một thói quen.

Thói quen của những người đã quá quen với việc mình không còn là điều quan trọng trong lòng ai đó.

Thế giới này đủ rộng để bạn bắt đầu lại.

Đủ rộng để bạn rời xa những tổn thương cũ,

Đủ rộng để bạn đặt xuống những kỳ vọng mỏi mòn,

Và đủ rộng để bạn tìm thấy chính mình – một phiên bản bình yên hơn, nhẹ nhõm hơn.

Bạn không cần phải mạnh mẽ ngay lập tức.

Không ai bắt bạn phải vui vẻ khi vừa mới đi qua những ngày đổ vỡ.

Chỉ cần bạn biết: không phải cánh cửa nào đóng lại cũng là dấu chấm hết.

Vẫn còn những cánh cửa khác đang mở, ở nơi bạn chưa từng dám bước tới.

Đừng sợ bắt đầu lại.

Có thể lần này, bạn sẽ không bắt đầu từ con số 0,

Mà bắt đầu từ kinh nghiệm, từ sự trưởng thành,

Từ những bài học bạn đã trả giá bằng cả nước mắt và niềm tin.

Hãy bước tiếp, nếu trái tim bạn cần một nơi khác để bình yên.

Thế giới này đủ rộng.

Và bạn, xứng đáng với một khởi đầu mới.



Có những câu hỏi… ngay cả mình cũng chưa tìm thấy câu trả lời

 Dạo này, mọi người hay hỏi tôi: “Dạo này trông bạn cười nhiều hơn, chắc hẳn là nhiều chuyện vui lắm phải không?” Tôi chỉ cười, một nụ cư...